Trước 75, ngay khi
sống trong thời chiến, tôi vẫn luôn cảm thấy an lành.
Những năm chiến tranh ác liệt ấy,
gia đình tôi tách ra làm hai.
Ba tôi xuống thành phố, còn mẹ
tôi vẫn ở lại quê bám trụ. Tôi đi đi về về cả hai nơi. Đêm ngủ ở quê, thường
xuyên nghe tiếng đại bác nổ ven rìa làng do lính Mỹ bắn cầm canh từ phi trường
Đà Nẵng. Thỉnh thoảng cũng có vài quả đại bác bay lạc vào nhà dân gây ra cảnh
tang thương chết chóc thế nhưng không hiểu vì sao tôi vẫn không cảm thấy bất an.
Đêm ngủ ở Đà Nẵng thỉnh thoảng lại nghe hú còi báo động có pháo kích của Việt
Cộng bắn về thành phố, nhiều người phải chạy vào nấp dưới hầm, riêng tôi vẫn
nằm tỉnh queo trên giường, không chút lo sợ.
Bây giờ sống trong hòa bình, mà
hòa bình đã gần 40 năm rồi sao trong lòng cứ thắc thỏm bất an. Do tuổi già ư?
Không phải như vậy.
Làm sao mà yên ổn được khi bước
ra đường phải lo sợ trước bao nhiêu điều hiểm nguy đang rình rập. kẹt xe, khói
bụi ô nhiễm, tai nạn giao thông, đinh tặc, cướp giật, va quẹt xe đưa đến bị
hành hung, cây đổ, dây điện đứt, sụp hố cống....
Một ngày ở thành phố lớn như Sài
Gòn, xảy ra không biết bao nhiêu vụ tai nạn giao thông, bao nhiêu vụ cướp giật,
hành hung, đâm chém...thấy tận mắt hoặc đọc báo, nghe đài mà oải cả người.
Hầu như mọi thứ thức ăn đều có nguy cơ chứa chất độc hại do dư lượng thuốc trừ sâu, dư lượng kháng sinh, do chất kích thích hoặc do làm ra gian dối. Không thể nào yên tâm với thức ăn ở các hàng quán.
Hầu như mọi thứ thức ăn đều có nguy cơ chứa chất độc hại do dư lượng thuốc trừ sâu, dư lượng kháng sinh, do chất kích thích hoặc do làm ra gian dối. Không thể nào yên tâm với thức ăn ở các hàng quán.
Cà phê hóa chất, phở ngâm formol,
dầu ăn từ cống rãnh, chế biến thức ăn bên cạnh nhà vệ sinh...
Thực phẩm mua ở chợ về tự chế
biến cũng hoàn toàn không yên tâm.
Rau, giá, trái cây đầy rẫy chất
kích thích cực độc (nhất là trái cây Trung cộng), cá thì bị ướp hàn the, thịt
thì không kiểm định hoặc thịt bị dùng chất tăng trưởng độc hại.
Bất an với món ăn ở hàng quán
nhưng cũng không thể nào an tâm với bữa ăn tự nấu nướng ở nhà.
Tình trạng ô nhiễm thì kinh hồn.
Đường xá thì khí thải và bụi bẩn bay mù mịt, cống rãnh và kênh rạch thì đen
ngòm vì chất thải bẩn. Rồi ô nhiểm âm thanh mới kinh hồn.
Trong công việc mưu sinh, bất an khắp mọi nơi.
Trong công việc mưu sinh, bất an khắp mọi nơi.
Vật giá liên tục leo thang, quá
nhiều công ty nợ nần phá sản, chiếm dụng vốn và lừa đảo khắp mọi nơi.
Khuyến mãi lừa đảo, bán hàng đa
cấp lừa đảo, thế chấp vay lừa đảo...
Sự bất an do suy thoái kinh tế
làm người có vốn không dám bỏ tiền ra đầu tư, người làm công cứ thắc thỏm lo
mất việc từng ngày.
Khi bị ngã bệnh, phải đến bệnh
viện thì người dân hoàn toàn không yên tâm.
Chỗ nằm thiếu, phương tiện y tế
lạc hậu, tay nghề cũng như lương tâm thấp kém của y bác sĩ có thể làm cho bệnh
nhân không những không được cứu chữa thích đáng mà còn gây ra tử vong vô lý
nữa.
Biết bao nhiêu cái chết oan khiên
được nêu ra và không được nêu ra do sự tắc trách của bệnh viện.
Hành chính thì nhũng nhiễu,
thường gây ra sự phiền hà cho dân để công chức ăn hối lộ thay vì tận tụy phục
vụ dân.
Có việc đến cơ quan công quyền
như thuế vụ, hải quan, nhà đất, ủy ban các cấp, công an...người dân phải khúm
núm quỵ lụy và lo lót thì sự việc mới trơn tru.
Có lỗi bị tạm giữ trong đồn công
an, người bị tạm giữ hoàn toàn không yên tâm. Chuyện bị chết trong đồn công an
đã trở nên quá phổ biến.
Chuyện an ninh quốc phòng thì
được nghe nói đã có đảng và nhà nước lo nhưng người dân hoàn toàn thấy bất an.
Ngư dân ra khơi là bị Trung cộng
đuổi bắt hoặc đâm chìm tàu. Tàu chiến, tàu hải giám, tàu cá của Trung C ộng hầu như đã chiếm lĩnh toàn bộ
biển Đông. Trong đất liền thì chỗ nào, lãnh vực nào cũng có mặt người Tàu.
Cơ quan chức năng và ban bệ rất
nhiều, người dân phải è lưng ra đóng thuế để nuôi một bộ máy nhà nước vô cùng
cồng kềnh, nhưng bộ máy ấy hoàn toàn không làm cho người dân an tâm.
Bất ngờ đau ốm không dễ dàng có
xe cấp cứu đến, bị cướp bóc trấn lột không dễ gì gọi được công an.
Thức ăn nhiểm bẩn hầu như không
có cơ quan nào quan tâm....
Người dân cảm thấy bị bơ vơ đơn
độc giữa cuộc đời.
Một nhà nước yếu kém, bất lực và
vô trách nhiệm như vậy mà sao vẫn tồn tại lâu vậy nhỉ?
Đây có lẽ là nỗi bất an lớn
nhất mà người dân phải mang nặng trong lòng.
Huỳnh Ngọc Chênh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét