Cách mạng blogger
ở Việt Nam ?
Marianne Brown,
The Diplomat
Giới blogger Việt Nam đang ngày càng thúc đẩy việc đưa tin trong nước. Tin tức mạnh mẽ hơn sẽtốt cho sự phát triển ở Việt |
Nhân ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam, xin trân
trọng giới thiệu cùng quý độc giả bài viết của bà Marianne Brown, nói về việc
đóng góp của các blogger, giúp thay đổi việc chuyển tải thông tin của các cơ
quan truyền thông trong nước như thế nào. Các blogger, những nhà báo mạng,
những người được mệnh danh
“ăn cơm nhà vác ngà voi”, mặc dù không được lãnh
lương, không được cấp kinh phí, không được chính thức trao quyền tác nghiệp, thế
nhưng tiếng nói của các blogger đã góp phần không nhỏ trong việc cải thiện
thông tin của báo chí nước nhà.
Việc viết blog, đưa tin của các blogger với
tinh thần trách nhiệm, đứng về quyền lợi của người dân, bênh vực những người cô
thế, giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn, mặc dù không được đảng và nhà nước vinh
danh, khen ngợi, nhưng các blogger thật sự trở thành nơi tin tưởng, gửi gắm,
không những cho người dân, mà còn là nơi để các
quan chức chính quyền địa phương nhớ tới, khi cần được giúp đỡ. Xin mọi người
hãy cùng vinh danh các blogger, các nhà báo mạng, những nhà báo công dân, những
“chiến sĩ thông tin”, đã âm thầm, lặng lẽ làm việc trong thời gian qua và trong
tương lai sau này.
BTV trang mạng Anh Ba Sàm
Khi lực lượng an ninh cố đuổi một
gia đình nông dân nuôi cá khỏi mảnh đất của họ ở huyện Tiên Lãng, miền bắc Việt
Nam, họ không nghĩ sẽ bị đáp trả lại bằng súng đạn và mìn.
Trận chiến sau đó đã kết thúc với sáu viên công an vào bệnh viện và bốn người
đàn ông bị buộc tội âm mưu giết người.
Vụ việc này đã bùng nổ ở nhiều
mức độ khác nhau. Trong một hành động hiếm hoi ở một đất nước mà tin tức bị chính
phủ kiểm duyệt nghiêm ngặt, các phóng viên được phép điều tra kỹ lưỡng sự việc
này. Thật vậy, một cựu viên chức ngoại giao phương Tây cho biết, lúc đó ông
không hề thấy các phương tiện truyền thông trong nước đưa tin về câu chuyện này
với cùng chiều sâu như các blogger.
Dần dà, càng có nhiều chi tiết
hơn được đưa ra ánh sáng, tiết lộ nguyên nhân sự việc là do chính quyền địa
phương đã không giữ lời hứa, cũng như sự điều hành yếu kém của họ. Một số quan
chức đã bị xử lý kỷ luật do sự tham gia của họ.
Việc đưa tin tức như vậy là rất
bất thường ở Việt Nam, đất nước được xếp hạng 172 trên tổng số 179 nước về chỉ
số tự do báo chí năm 2011-2012 của tổ chức Phóng viên Không biên Giới.
Các biên tập viên phải gặp Bộ Truyền thông vào thứ Ba
hàng tuần để được “hướng dẫn” những điều có thể và không thể đưa tin.
Mặc dù có một số tờ báo đi xa hơn những báo khác trong việc đưa tin về các vấn
đề về tham nhũng, nhưng chuyện tự kiểm duyệt là phổ biến. Do đó, sự kiện [Tiên
Lãng] đã làm cho một số người hy vọng rằng mọi thứ có thể thay đổi, nhưng chỉ
vài tháng sau đó, vào ngày 24 tháng 4, một cuộc phản kháng khác ở tỉnh Hưng
Yên, ngoại ô Hà Nội, đã cho thấy bằng chứng ngược lại.
Hình ảnh hàng
trăm cảnh sát được trang bị dụng cụ chống bạo động đối mặt với người dân Văn
Giang đã được đăng tải trên blog, lan truyền ngay lập tức. Những người phản
đối yêu cầu được bồi thường cao hơn cho mảnh đất đã bị chính quyền địa phương
lấy để xây một thành phố vệ tinh ở vùng ngoại ô Hà Nội. Nhưng bất chấp những
tin tức nóng bỏng, báo chí địa phương vẫn im bặt.
Một tổ chức phi chính phủ, Trung tâm Nghiên cứu Truyền thông Phát triển
(Red Communication), hoạt động nhằm nâng cao chất lượng báo chí ở Việt Nam.
Giám đốc Trần Nhật Minh cho biết, các phóng viên không có được tự do như nhau
để đưa tin về các cuộc phản kháng ở Văn Giang như họ đã có ở Tiên Lãng.
Ông nói: “Trước đó, các nhà
chức trách Văn Giang đã tổ chức một cuộc họp báo. Chính
quyền địa phương yêu cầu các phóng viên đưa tin về câu chuyện theo tài liệu của
họ (chính quyền) và không được đến hiện trường vì lý do an toàn“.
Trong vài tuần sau đó, một số
thông tin được lọc qua. Tuy nhiên, khi hai người đàn ông xuất hiện trong video
bị công an ở chỗ phản kháng (Văn Giang) đánh đập, được nhận diện là các nhà báo
của một đài phát thanh nhà nước, sự cố này bắt đầu trở thành tiêu đề của các
bài báo.
Một nhà báo Việt Nam, Nguyễn Thị
Hung* cho biết: “Sự kiện Văn Giang cho thấy, chính phủ đã thất bại trong
việc bịt miệng các phương tiện truyền thông trong nước. Đã có lệnh là không đưa
tin về vụ việc này, nhưng chuyện hai phóng viên của Đài Tiếng nói Việt Nam bị
đánh đập là cái cớ để mọi người đưa tin về sự việc đó“.
Việc đưa tin về cuộc tấn công kéo
dài khoảng một tuần, và đã không đi sâu vào các chi tiết về những lý do đằng
sau cuộc phản kháng [của người dân]. Nhưng mặc dù tin tức về trường hợp Văn
Giang đã bị kềm chế, giám đốc Minh nói rằng chuyện
thay đổi không phải là viễn vông (**). Ông nói: “Tình hình hiện
nay không giống như vài năm trước đây. Trước kia, nếu có một dự án mà nhà nước
phải lấy đất của dân, thì các nhà báo chỉ có thể đưa tin từ quan điểm của nhà
nước“.
Ông nói rằng, các cuộc biểu tình
phản đối tịch thu đất là phổ biến và đã diễn ra trong thời gian dài, nhưng báo
chí hiếm khi nói tới. Thường chỉ có [người dân] trực tiếp ở địa phương đó quan
tâm, nhưng đa số độc giả sống ở các thành phố, nên đơn giản là hầu hết các tổ
chức thông tin không quan tâm đến các vấn đề của nông dân.
Tuy nhiên, cuộc chiến giữa những
người nông dân và các nhà chức trách ở Tiên Lãng đã thay đổi điều đó. Trước
tiên, độc giả bị thu hút do mức độ bạo lực, và rồi sau đó độc giả kinh hoàng
trước mức độ điều hành yếu kém của các cơ quan có thẩm quyền.
Ông Minh cho biết: “không gian
cho các cuộc biểu tình [chống tịch thu] đất đai trên báo chí hiện nay lớn hơn
nhờ sự việc Tiên Lãng”. Ông nói thêm rằng, sự kiện này đã làm cho vấn đề
“nóng”, có nghĩa là sẽ có nhiều trường hợp như thế sẽ được đưa tin.
Đại sứ Anh ở Việt Nam nói, việc
đưa tin như thế, nếu thành hiện thực, cũng có thể giúp thúc đẩy nỗ lực phát
triển cho Việt Nam.
Anh quốc là nước tài trợ hàng đầu về chống tham nhũng ở Việt Nam, cũng như tài trợ các chương
trình đào tạo cho truyền thông trong nước. Đại sứ Antony Stokes cho
biết, vai trò của truyền thông là đưa thông tin ra ánh sáng một cách chuyên
nghiệp và độc lập. Đây là điều cơ bản trong đấu tranh chống tham nhũng.
Ông nói: “Có một chút thách
thức và chúng tôi muốn làm việc với chính phủ Việt Nam để giải quyết thách thức
đó“.
Ông Stokes nói rằng, ông hy vọng
sẽ giúp các phương tiện truyền thông tự do hơn, không bị các ảnh hưởng chính
trị, điều này sẽ giúp thúc đẩy phát triển.
Ông nói thêm: “Các phương
tiện truyền thông có thể đóng vai trò rất quan trọng trong việc xác định các cá
nhân tham nhũng. Tuy nhiên, có khả năng là các cá nhân cảm thấy bị đe dọa bởi
điều này“.
Phạm Văn Linh*, hiện làm việc cho
một tờ báo Việt Nam, cho biết, ông tin rằng hệ thống kiểm duyệt không thay đổi
và thậm chí có thể trở nên nghiêm ngặt hơn.
Linh nói: “Tin tức phụ thuộc vào
các nhóm lợi ích của chính phủ và những người mà các biên tập viên nhận được sự
hỗ trợ từ [họ]“. Ông tin rằng chính phủ hạn chế các phương tiện truyền thông
bởi vì họ sợ mất kiểm soát ý kiến của công chúng.
Ông nói: “Nếu chính quyền mất kiểm soát thì chế độ sẽ mất“.
Nhà báo [Nguyễn Thị] Hung nói, cô
nghĩ rằng hạn chế vẫn còn nằm trong từng trường hợp cụ thể, nhưng lực lượng
thực sự cần cho sự thay đổi là viết blog. Điều thú vị trong sự kiện Văn Giang
là nó đã được kích hoạt gần như toàn bộ, nhờ quy mô đưa tin của các blogger.
Cô nói: “Blog đang thúc đẩy
việc đưa tin trong nước bằng cách đưa thêm nhiều thông tin hơn vào các diễn đàn
công cộng. Chính phủ không thể đảo ngược các thông tin đã công bố trên internet“.
Một số phóng viên tiếp cận các
hạn chế bằng cách viết blog dưới bút danh. Tuy nhiên, ảnh hưởng gia tăng của
dạng truyền thông này đã không được chính phủ bỏ qua. Nội dung trên các blog
ngày càng được sử dụng trong các bản cáo trạng ở tòa án mà có thể kết thúc bằng
các bản án tù.
Blogger Lê Đức Thích* cho biết,
anh thường xuyên bị cảnh sát đi theo và công việc của anh bị giám sát chặt chẽ.
Anh nói: “Họ cố gây áp lực để tôi không viết về các vấn đề nhạy cảm”. Cũng đã
có các tin tức cho biết, blogger Nguyễn Xuân Diện ở Hà Nội, là một trong những
người đầu tiên loan tin về các cuộc biểu tình ở Văn Giang, đã bị sách nhiễu và
buộc phải đóng blog của anh.
Theo một số nhà phân tích, luật
pháp Việt Nam có thể phục vụ cho việc đàn áp hoặc nuôi dưỡng sự phát triển chất
lượng báo chí. Một tài liệu của phía lập pháp đã làm dấy lên mối quan ngại
trong cộng đồng quốc tế là dự thảo Nghị định về sử dụng internet,
trong đó dự kiến sẽ được phát hành trong tháng này. Đại sứ quán Mỹ ở Việt Nam
đã đưa ra ý kiến riêng về dự thảo trong một bức thư gửi cho chính phủ Việt Nam,
công bố hôm thứ năm ngày 7 tháng 6. Nghị định có thể buộc những người sử dụng
internet đăng ký sử dụng với tên thật và bắt buộc các trang tin tức phải được
sự chấp thuận của chính phủ trước khi đăng tải.
Đại
Sứ quán [Mỹ] cho biết, các quy định về hành vi bị cấm trên internet là
“quá bao la và mơ hồ, và do đó có thể có ảnh hưởng tiêu cực đến các quyền cá
nhân về tự do ngôn luận ở Việt Nam“.
Tuy nhiên, không phải ai cũng bi
quan về các quyền của nhà báo và của các blogger ở Việt Nam. Ông Minh, Giám đốc
Red Communication nói rằng, có những quy định của luật pháp hiện hành có thể
giúp cải thiện việc đưa tin, nhưng hiếm khi được thực hiện. Ông nói, theo điều
6 và điều 8 của Nghị định 02, “Quy định xử phạt vi phạm hành chính trong hoạt động báo
chí và xuất bản“, các nhà báo có quyền không bị cản trở, và các cơ
quan chính phủ có nghĩa vụ cung cấp thông tin cho họ.
Ông Minh nói: “Sau sự kiện
Hưng Yên, Chủ tịch Hội Nhà báo Việt Nam nói rằng, chúng ta nên chờ xem các
phóng viên có hành động đúng theo quy định của pháp luật hay không. Nhưng điều
này là sai. Theo quy định của pháp luật, các phóng viên được phép tác nghiệp ở
tất cả mọi nơi trong lãnh thổ Việt Nam, nên họ có mặt ở đó là đúng“.
Trong khi viết blog giúp thúc đẩy
việc đưa tin lên các mức độ mới, ông Minh nói rằng mọi người sẽ đưa tin nhiều
hơn khi họ biết các quyền của họ.
Ông nói: “Khi các nhà báo
hiểu luật pháp, họ sẽ tự tin hơn và họ sẽ ít tự kiểm duyệt hơn“.
Tác giả: Bà Marianne
Brown là phóng viên cho báo DPA – Deutsche Presse-Agentur (báo Đức), chi nhánh
Hà Nội.Bà cũng có các bài viết ở báo Guardian và VOA News, ngoài các tờ báo
khác.
Dương Lệ Chi dịch
* Tên đã được đổi để tránh bị
nhận diện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét