Hà Văn Thịnh

Quái gian, quái càn, quái nghị!…

Trăm thứ bộn bề thời vật vã sống, vật vã đau buồn, vật vã với thở dài vẫn chưa là đủ với tất cả những điều quái đản xảy ra chỉ trong một tuần của “nền văn minh” hiện đại nước nhà!
Bắt đầu là chuyện quái kiệt dối gian của ông cháu đảo Tuần Châu khi báo chí loan tin rằng ông đã nhắn đến 110.000 tin nhắn bầu chọn cho Vịnh Hạ Long trở thành kỳ quan (không biết ban giám khảo có trừ điểm vì sự dối trá?). tác giả Hiệu Minh phanh phui sự


thật rằng nếu không có tứ khoái thì thời gian nhắn tin chiếm đến ba tẳm lẻ sáu ngày, còn nếu có nhất khoái trở lên thì ít nhất phải gần 400 ngày. Thời gian đâu để nhắn tin trong vòng vài chục ngày? Gian tham, háo danh, ngông cuồng như thế chẳng trách đâu cái nỗi đau lẹt đẹt của văn hóa – kinh tế cứ phải nhắc nhở mãi hoài.

Chuyện quái làm càn, xằng bậy bất chấp dư luận, lương tâm, điều hay, lẽ phải lại liên quan (có thể chỉ là gián tiếp, có thể  ông ta nỏ biết?) đến… ông bộ trưởng bộ VH-TT-DL! Không còn gì để nói khi một đứa trẻ mới 5 tháng tuổi lại đủ cả trình độ ngồi (cho vững), biết (cái Hạ Long), thành thục (hai tay), siêu thông minh (về nắm bắt kiến thức máy tính hiện đại), làm đẹp (trang điểm, PR cho cả nhà) và sau hết là học giỏi (biết cả mặt số, mặt chữ) để làm cái việc mà theo người ta nghĩ, mọi trái tim “yêu nước” phải làm là bầu chọn cho Hạ Long trở thành đệ nhất di sản tự nhiên của thế giới. Chẳng lẽ người ta không nghĩ rằng nếu bạn bè quốc tế biết thì hai từ xấu hổ chỉ mới là món hàng xa xỉ, nhục nhã may ra là món đồ tạm ngó được, tận cùng nỗi ê chề, đau đớn vẫn chưa đủ để thốt thành lời?

Nhưng, có lẽ đỉnh cao của sự coi thường cử tri, coi thường vai trò nghị sĩ, khinh miệt mọi người có chút ít học hành phải thuộc về quái nghị sĩ Nguyễn Minh Hồng. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa từng biết một nghị sĩ nào có thể làm nhăng, nói càn, dốt nát và vô liêm sỉ đến thế! Chẳng lẽ ông nghị Hồng coi Quốc hội là chốn để vui đùa hay sao khi thảo luật chỉ có hai trang rưỡi, trình luật thì nói là chẳng biết cái luật đó để làm gì? Ở bất kỳ nước nào có chút nhỏ nhoi văn hóa trên thế giới này, nghị sĩ mà như thế thì chỉ có mà đi dọn rác. Thật là xót xa, nghẹn ngào để tự nói rằng với nước ta, mọi điều quái gở vẫn cứ ung dung tự tại như thường. Người dân biết tin vào ai khi cái ác, cái gian, cái dốt, cái cuồng ngông cứ nghễu nghện ở trên chóp của quyền lực? Tại sao Quốc hội không có Ủy ban nào can thiệp, chấn chỉnh hành vi coi thường luật pháp, thể chế ấy? Để một người như thế trong cơ quan lập pháp chẳng khác chi khinh miệt chín chục triệu con người.

Đừng nói nhiều về những điều cao xa tỷ như 5 năm nữa giáo viên có thể sống bằng lương, 5 năm nữa lạm phát sẽ giảm, 9 năm nữa lương công chức thoải mái chi tiêu… Người dân chúng tôi chỉ cần các vị làm sao đó cho có kết quả cụ thể, rõ ràng – lời hứa càng ngắn ngày càng tốt; làm sao đó cho nỗi đau về sự giày vò bởi nhục nhã và hổ thẹn ít đi. Và, quan trọng nhất, làm sao để lãnh đạo phải là những người được nhân dân kính phục, tin tưởng chứ không phải là khinh thường, chán gớm cái sự đời…

Huế, 15.11.2011.
H. V. T.

Không có nhận xét nào: